Chương 8 : Bạo lực gia đình

[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

12.700 chữ

04-12-2022

Hôm sau.

Hoàng hôn dần xuống, chỉ còn một vầng hào quang màu vàng mờ ảo.

"Thổi quả khí cầu là thổi quả khí cầu..."

Hàn Nghệ vừa nghêu ngao hát vừa vui vẻ nhảy nhót về nhà.

"Về rồi đây."

Tiêu Vân thấy Hàn Nghệ, thản nhiên nói: "Ăn cơm đi."

Lại định chơi ta? Ta mà mắc lừa thêm lần nữa thì quá hổ thẹn với danh tiếng Hiệp Đạo rồi! Sắc mặt Hàn Nghệ tái xanh, liên tục xua tay nói: "Cô ăn một mình là được, ta. . .ta đã ăn ở ngoài rồi."

Sao không dẫn ta theo? Đây là phản ứng đầu tiên lóe lên trong đầu Tiêu Vân, nhưng ngoài miệng lại hỏi: "Ngươi ăn ở đâu đấy?"

Hàn Nghệ ngồi phắt lên giường nói: "Ăn ở nhà Dương nhị thúc."

Tiêu Vân cau mày nói: "Dương nhị thúc cũng vất vả, ngươi sao lại tùy tiện đến nhà người ta ăn cơm như vậy."

Mất thể diện còn hơn mất mạng nha! Hàn Nghệ cười nói: "Ta đâu phải chỉ ăn chùa nhà họ, ta đã giúp họ làm việc cả ngày đó."

Thế thì ngươi càng nên gọi ta chứ! Tiêu Vân nghe vậy, lập tức nổi giận, đôi mắt phượng trợn tròn: "Chúng ta hiện nay còn nợ nhiều tiền như vậy, ngươi lại chạy tới giúp người khác làm việc? Ngươi rốt cuộc có còn cần cái nhà này không vậy?"

Đúng là giọng điệu trưởng bối mà.

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Chẳng phải cô đã nói là có biện pháp giải quyết sao?"

"Ta . . ."

Tiêu Vân khẽ chột dạ nói: "Vậy ngươi cũng không nên đi giúp người khác như vậy chứ, nếu ngươi có tâm tư này, vì sao không tới giúp ta."

Nàng nói cũng có lý, Hàn Nghệ lúng túng nói: "Thật xin lỗi, cô không nói, làm sao ta biết cô cần ta giúp, cô cần ta giúp việc gì, chỉ cần đủ khả năng, ta nhất định sẽ làm."

"Ta. . ."

Tiêu Vân nhìn cái bộ mặt đơn thuần của Hàn Nghệ, mặt tức đến đỏ bừng, hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.

Làm gì vậy, ta đã xin lỗi rồi, cũng đồng ý giúp đỡ mà, nàng vì sao còn tức giận chứ.

Hàn Nghệ cảm thấy quá ủy khuất.

Một lát sau, chỉ thấy Tiêu Vân bưng một cái chén vào.

Hàn Nghệ nhìn thấy mà lòng sợ hãi.

Cạch!

Tiêu Vân nổi giận đùng đùng đặt cái chén trên bàn cái "Cạch".

Hàn Nghệ ngoái nhìn vào trong, là một chén cháo, nói chính xác thì đó là một chén cháo rau dại.

Nhìn qua thì giống như nấu chưa chín, may mà ta đã dự đoán trước, nữ nhân này chắc chắn là do giới ẩm thực hắc ám phái tới tra tấn ta mà.

Hàn Nghệ không muốn chứng kiến bi kịch sắp phát sinh, liền quyết đoán quay đầu sang chỗ khác, để tránh bị nói mình cười trên nỗi đau của kẻ khác, hắn vẫn còn chút lương tri, biết rằng bỏ đá xuống giếng là không tốt.

Tiêu Vân nhìn chén cháo, trong lòng rất giày vò, nhưng nhìn sang thấy Hàn Nghệ vừa nhún vai một cái, thầm nghĩ không thể để hắn khinh thường được, cho nên cắn răng cầm lấy cái thìa, múc một miếng cho lên miệng thử, lập tức cau mày, đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng cũng bỏ cái thìa xuống. Đúng như Hàn Nghệ nghĩ trong lòng, mất thể diện còn hơn mất mạng mà. Tiêu Vân lại nhìn sang Hàn Nghệ, thấy hắn nửa nằm nửa ngồi trên cái giường, mặt hướng vào trong tường, đột nhiên hai mắt lộ ra vẻ hoang mang, mở miệng nói: "Hàn Nghệ."

"Hử?"

Hàn Nghệ lúc này mới quay đầu lại nhìn Tiêu Vân.

Tiêu Vân vẻ mặt hoang mang nói: "Ngươi thật là Hàn Nghệ sao?"

"Nếu không thì sao?"

Hàn Nghệ nghĩ một đằng nói một nẻo.

Tiêu Vân nói: "Chỉ là . . . Chỉ là ta phát hiện ngươi từ sau khi bị sét đánh dường như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác."

Cô bây giờ mới có cảm giác đó à, không khỏi quá trì độn đi, Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Đây mới thật sự là ta, trước kia đều là giả vờ thôi, cô cũng đừng làm bộ ôn nhu nữa, ta nhìn ra được, cô giả bộ cũng khó chịu lắm."

"Có đạo lý."

Tiêu Vân gật gật đầu, tự dưng sinh ra cảm giác đốn ngộ, như có suy nghĩ gì đó nói: "Ta cũng cảm thấy mình không thích hợp làm một thê tử dịu dàng hiền thục."

"Không phải là không thích hợp, mà là quá không thích hợp."

Hàn Nghệ lắc đầu.

Bốp!

"Ai ui!"

Hàn Nghệ ôm chặt mũi, tức giận nhìn Tiêu Vân nói: "Sao lại đánh ta?"

Một quyền này trúng cái mũi Hàn Nghệ, lực còn không nhỏ, đau đến mức nhăn nhó mặt mày.

Tiêu Vân thu hồi bàn tay trắng như phấn, nhảy xuống khỏi giường, vẻ mặt âm trầm nói: "Đây mới thật sự là ta, ta đã sớm muốn dạy dỗ ngươi rồi."

Hàn Nghệ cũng chẳng phải dạng hiền lành gì, dù sao cũng là dân giang hồ, đánh nhau là việc thường ngày, liền trợn mắt nói: "Cô đừng có tưởng là ta không đánh nữ nhân."

Tiêu Vân cười lạnh nói: "Nếu ngươi có cái gan này, thì ta sẽ cao hứng giùm ngươi đó." Nói xong liền duỗi tay ra, tạo thành tư thế xin mời.

Khiêu khích!

Tuyệt đối là khiêu khích!

Hàn Nghệ tức không chịu nổi, đường đường một đại nam nhân, thế mà lại bị một nữ nhân khinh bỉ như vậy, thế này mà còn nhịn nữa, không bằng đi làm thái giám, hắn liền vỗ mạnh tấm phản đứng dậy: "Được, hôm nay ta sẽ đường đường chính chính tỉ thí với cô một phen, cho cô biết thủ đoạn của ta."

Lời vừa dứt, hắn liền với lấy chén cháo tạt về phía Tiêu Vân.

Nói nghe thì đường đường chính chính lắm, làm Tiêu Vân không ngờ tới chiêu này, trong ánh mắt lóe lên một chút kinh hãi, nhưng thân thủ thì vẫn nhanh nhẹn, hai tay che lại mặt, đồng thời thầm chửi tên hèn hạ.

"Hây a!"

Hàn Nghệ đắc thế xông lên, vừa hú vừa bay tới, hắn là một tay đánh lộn già đời, kinh nghiệm đầy mình, từ cái chén cháo đã có thể nhìn ra một hai.

Bốp!

"Á. . .!"

Dưới ánh nến lấp lóe, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết, Hàn Nghệ nhảy lên giường, co quắp thân thể, hai tay ôm chặt bụng, con ngươi như muốn nhảy ra ngoài.

Kinh nghiệm chung quy vẫn là kinh nghiệm, thực lực mới là trên hết!

Tiêu Vân đặt cái chân mịn màng thon dài xuống, phất ống tay áo, liếc nhìn chỗ cháo dính trên người, khẽ cười nói: "Không phải ngươi thích cầm dao chém người sao, ta chấp ngươi cầm dao đó, đừng có nói là ta khi dễ ngươi."

Hàn Nghệ quay phắt đầu lại, hai mắt rực lên ánh lửa nói: "Cô tưởng là ta không dám sao?"

Tiêu Vân nghiêng người sang một bên nhường đường.

"Cô đợi đấy."

Hàn Nghệ cay cú quăng lại một câu đe dọa, rồi lập tức lao ra ngoài.

. . .!

Sau đó, sau đó chẳng thấy trở lại nữa.

Tiêu Vân đứng ở ngoài cửa, ngửa mặt nhìn trăng sáng trên trời, đột nhiên cười khúc khích tự nói: "Coi như ngươi thông minh."

. . .

. . .

Ánh trăng cuối hạ sáng rực rỡ, ánh trăng trắng bạc phủ xuống mặt đất, khiến mảnh đất nơi đây lại thêm một cảm giác mông lung thần bí.

Trên một sườn dốc ở cuối thôn, chỉ thấy một thân ảnh đang lăn qua lăn lại.

"Ai ui, ai ui, căn bản không phải do sức ta quá nhỏ, mà là do bà nương kia quá khỏe mà, ai ui, đau chết mất."

Người này đúng là Hàn Nghệ, hắn một tay xoa bụng một tay xoa mũi, trong miệng còn lẩm bẩm không ngừng: "Ta đã nói rồi mà, hôn nhân chính là nấm mồ, ta đây mới chỉ bồi hồi trước cánh cửa hôn nhân, mà đã thảm vậy rồi, nếu mà bước vào thật, chẳng phải là chết cmn luôn sao, thật là mất mặt, vậy mà lại bị một nữ nhân đánh cho có nhà cũng không dám về. Nhưng cái này có thể trách ta sao, đây đâu phải là thân thể ta, là do cái thân thể này không theo kịp tiết tấu của ta, nếu mà đánh tiếp thì chẳng phải là tự chuốc vạ vào thân sao, đánh không lại mà còn không chịu chạy, thì đó mới là thằng ngu."

Đúng lúc Hàn Nghệ đang buồn bực không thôi, chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân.

Không phải là mụ điên kia đuổi theo đó chứ.

Hàn Nghệ sợ đến mức quay phắt đầu lại, trong ánh trăng có một thân ảnh gầy yếu đi tới, mặc dù nhìn không rõ mặt, nhưng lại lộ rõ một sự cô đơn.

"Là ngươi?"

Khi người này tới gần, Hàn Nghệ đột nhiên kinh hãi kêu lên.

Người đó chính là Dã Hài Tử.

Dã Hài Tử vẫn mang nụ cười ngây ngô nhìn Hàn Nghệ, đột nhiên đưa tay phải ra, 3 ngón tay chỉa về phía Hàn Nghệ.

Lại nữa? Ta tạo ra nghiệp chướng gì đây?

Cái tư thế này Hàn Nghệ quá quen rồi, sợ sắp phát khóc, vội nói: "Khoan khoan đã."

Dã Hài Tử cũng sửng sốt.

Hàn Nghệ ôm bụng nói: "Ta hiện giờ đang có thương tích trong người, đánh người bị thương không phải là hành động quân tử đâu."

Trong mắt Dã Hài Tử lóe lên một tia cô đơn, nhưng cũng buông tay xuống.

Hàn Nghệ khẽ thở phào một hơi, hắn chỉ thuận miệng nói vậy, không nghĩ có tác dụng thật, chợt nhìn Dã Hài Tử, hiếu kỳ hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"

Dã Hài Tử chẳng nói gì, đột nhiên hất đầu về phía Hàn Nghệ.

"Ngươi là muốn hỏi ta sao lại ở chỗ này à?"

Hàn Nghệ không chắc lắm hỏi lại.

Dã Hài Tử gật đầu.

"Còn không phải là vì nhà ta có . . . Ài . . .thôi, bỏ đi, nói ra càng mất mặt."

Hàn Nghệ lắc lắc đầu rồi nói tiếp: "À, ta là Hàn Nghệ, ngươi tên gì?"

Dã Hài Tử lắc đầu.

Đúng rồi, hình như nó không có tên, Hàn Nghệ thoáng chút trầm ngâm nói: "Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Dã nhé."

Dã Hài Tử chớp chớp mắt, rồi gật đầu lia lịa.

Hàn Nghệ mượn ánh trăng để nhìn cho rõ khuôn mặt non nớt kia, không khỏi cảm thán, nó mới chút xíu mà đã mất hết tương lai, không khỏi nhớ lại chính mình khi còn bé, cũng giống hệt nó vậy, đêm khuya một mình lang thang trên đường, lúc này địch ý của hắn đối với Dã Hài Tử liền biến đi đâu hết, chợt hỏi: "Ngươi biết nói không vậy?"

Dã Hài Tử không có lên tiếng.

Xem ra là không biết. Trong trí nhớ của mình, Hàn Nghệ cũng chưa từng nghe nó nói bao giờ, vô thức nói: "Thật xin lỗi."

Thằng bé trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.

Lẽ nào ta nói sai sao? Hàn Nghệ không hiểu lắm, mờ mịt hỏi: "Có phải ta nói sai gì không?"

Dã Hài Tử gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.

Hàn Nghệ càng mờ mịt, cũng chẳng buồn đoán nữa, nói: "Cho dù là đúng hay sai, thì ta cũng không có ác ý gì đâu."

Thằng bé gật đầu, rồi đột nhiên thọc tay vào ngực, móc ra một thứ đen sì gì đó, đưa cho Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ hiếu kỳ nhận lấy, hơi mềm, có vẻ giống một miếng miếng thịt khô.

Dã Hài Tử cũng tự mình lấy ra một miếng, đưa vào miệng cắn từng ngụm.

Đúng là miếng thịt thật!

Hàn Nghệ hơi do dự, từ khi hắn tới nơi này còn chưa được ăn thịt lần nào, nhưng cái này là thịt gì, đã để bao lâu rồi, có trời mới biết a.

Dã Hài Tử đột nhiên nhìn Hàn Nghệ, tựa như muốn hỏi sao hắn không ăn.

Chết thì chết, dù sao thì ta cũng không thuộc về nơi này, Hàn Nghệ hơi có chút tức giận cắn một miếng thật to, lập tức mắt sáng ngời: "Thịt này ngon thật đấy."

Dã Hài Tử lại lộ ra nụ cười ngây ngô.

Hàn Nghệ lại ăn thêm miếng nữa, liếm môi vài cái rồi nói: "Hắc, thật là mỹ vị, hảo tiểu tử, thật không ngờ cuộc sống của ngươi còn ngon hơn ta đó, hạnh phúc hơn ta hồi nhỏ rồi, nếu như có thêm chút rượu nữa thì quá đã."

Dã Hài Tử gật đầu một cái.

"Không phải là có thật đấy chứ?"

Hai mắt Hàn Nghệ lộ ra một tia mong đợi.

Dã Hài Tử đột nhiên lấy xuống cái hồ lô treo bên hông, đưa cho Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ bán tín bán nghi nhận lấy, nắp hồ lô vừa mở ra, một mùi rượu nồng đậm tỏa ra, chợt "Woa" một tiếng, nói: "Thật sự là rượu nha." Nói rồi đột nhiên chớp chớp mắt với Dã Hài Tử, cười khà khà nói: "Cái này nhất định là ngươi trộm được phải không?"

Dã Hài Tử cau mày lại.

"Đừng, đừng hiểu lầm."

Hàn Nghệ vội nói: "Cho dù là trộm, thì có sao đâu, con người không còn đường sống nữa thì đi trộm chứ sao, cầu sinh là bản năng của con người, không ngại nói với ngươi, trước kia ta cũng từng làm việc này, không, phải nói là chuyên làm việc này mới đúng."

Dã Hài Tử lúc này mới giãn lông mày ra, đột nhiên nhấc tay lên, ra hiệu Hàn Nghệ uống đi.

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Vậy thì ta không khách khí nữa nhé."

Nói rồi uống mấy ngụm lớn, chợt lau miệng, tấm tắc nói: "Rượu ngon, thật sự là rượu ngon."

Có rượu trợ hứng, miếng thịt rất nhanh chóng được Hàn Nghệ giải quyết xong.

Dã Hài Tử lại đưa cho Hàn Nghệ thêm một miếng nữa.

Hàn Nghệ đưa tay ra được một nửa, rồi đột nhiên rụt lại, nói: "Ngươi để dành lại cho mình ăn đi."

Dã Hài Tử có chút mất hứng, tiếp tục giơ miếng thịt ra hồi lâu.

Thật là đáng chết, một phen hảo ý của nó, nếu ta không nhận, chẳng phải khinh thường nó sao, Hàn Nghệ lập tức nhận lấy, rồi cầm hồ lô rượu tới, vừa uống một ngụm vừa nhai một miếng, có chút mơ hồ nói: "Sau này ta mà phát tài, nhất định sẽ mời ngươi ăn một bữa lớn." Lời dứt vừa, chính hắn cũng ngây ngẩn ra, phát tài? Cmn ta còn thiếu một đống nợ kìa.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thờ dài, ta nên làm gì để sống sót ở nơi này đây?

Chợt cảm thấy có người vỗ vai hắn vài cái, chợt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dã Hài Tử đang tò mò nhìn hắn.

Hàn Nghệ cười nói: "Không sao, không có gì, uống nào. Hôm nay có rượu hôm nay say, quản chi ngày mai trời mưa hay bão táp."

Rất nhanh, hai người đã uống sạch hết rượu trong hồ lô.

Rượu này uống xong, Hàn Nghệ có chút bối rối trong lòng, Tiểu Dã vốn đã rất khó khăn rồi, hôm nay lại ăn không ít thứ của nó, nhất định phải hồi báo chút gì cho nó, nhưng hắn lại không có tiền, cũng chẳng có gì để cho Tiểu Dã cả, cảm thấy có chút băn khoăn, đột nhiên nhìn cái hồ lô trong tay, mắt sáng lên nói: "Tiểu Dã, để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện nhé."

Dã Hài Tử ngẩn người ra, rồi gật đầu lia lịa, ngồi xổm xuống bên cạnh Hàn Nghệ, đôi bàn tay nhỏ bé chống cằm, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Hàn Nghệ hắng giọng nói: "Từ cách đây rất lâu rất lâu, ở một nơi xa xôi phía nam, có một ngọn núi tên là Hồ Lô. . ."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!